Con đường dù dài nhưng cứ đi rồi sẽ đến
- Ly

- 15 giờ trước
- 4 phút đọc
Đã cập nhật: 3 giờ trước
Dạo gần đây, mình hay nghĩ về lý do vì sao mình bắt đầu làm nội dung. Về cái cảm giác viết những dòng voiceover, về lúc bận rộn quay rồi biên tập video, rồi cả cái cảm giác khi thấy một người xa lạ để lại bình luận: “Kênh này hay và ý nghĩa quá. Cảm ơn bạn”.
Mình dạo này ít viết, ít chia sẻ, ít hoạt động trên các kênh JoyfulLy. Phần vì mình bận rộn (không muốn excuse đâu nhưng mà là thật huhu), phần vì cuộc sống mình có nhiều chuyện xảy ra quá, mình cảm thấy nếu tiếp tục chia sẻ theo hướng mình đã và đang làm thì nó khá là sáo rỗng. Có giai đoạn mình đã yên ắng suốt 3 tuần, chỉ chia sẻ vài thứ trên trang Facebook cá nhân mà thôi.
Và cũng trong khoảng thời gian đó, mình dần nhận ra rằng, dường như những nội dung mà mình chia sẻ trên Tiktok, YouTube, những gì mình từng nghĩ rằng là lời nhắn nhủ dành cho người xem thì có vẻ như nó còn là lời nhắn nhủ dành cho chính bản thân mình. Bởi vì trong những tuần đó, trải qua những nhiễu động của cuộc sống, mình dành thời gian để xem đi xem lại các video mình đã làm, như một kiểu ôn bài, nhắc nhở bản thân, động viên bản thân.

Thú thật, ban đầu, mình lập các trang Tiktok, YouTube với mục đích “muốn viral”, “muốn kiếm tiền từ chúng”. Nhưng càng làm, mình lại càng cảm thấy rằng cái chuyện nổi tiếng hay không nó không còn quan trọng với mình nữa. View có thấp, mình cũng không còn lăn tăn, không đăng tải nhiều video theo “KPI”, mình cũng không còn thấy áy náy sợ kênh bị giảm độ phủ nữa. Mình chỉ làm khi mình có điều gì đó muốn chia sẻ, một quan điểm nào đó, một trang sách nào đó thú vị mà mình đọc được. Mình chỉ cần vậy thôi và mình cảm thấy thoải mái để chia sẻ.
Mục đích ban đầu và bây giờ có chút khác biệt, nhưng mình vẫn đang kiên trì đi con đường này. Mình tin rằng, khi chúng ta đối xử với mọi thứ một cách trân trọng, hòa nhã (dù cho đó là một platform social, một ngôn ngữ, một đất nước…) thì chúng ta vẫn nhận được điều tốt đẹp nào đó từ chúng. Còn một khi chúng ta “tận dụng” vì một mục đích có lợi cho bản thân (ở đây chúng ta có thể sử dụng từ “lợi dụng” cũng hợp lý nhỉ) thì có lẽ những điều chúng ta mưu cầu cũng xa vời hơn.
Mình tin rằng những điều từ trái tim sẽ chạm đến trái tim. Có thể đôi lúc bạn thấy nó không hề đúng vì bạn dành cả trái tim nhưng bạn nhận về lại là những vết xước. Mình nghĩ, đó là bởi vì bạn và người gây ra vết xước không cùng tần số, chỉ là những điểm giao nhất thời trên hành trình của mỗi người, chính vì vậy, nó không tương thích và gây ra những tổn thương cho nhau. Nhưng rồi, ai cũng sẽ có những người đồng hành phù hợp và ai rồi cũng sẽ có “độc giả” của riêng mình. Chuyện của chúng ta là cứ sống chân thành và tử tế.

Mình vẫn nhớ tim mình lỗi nhịp thế nào khi đọc được bình luận của một người hoàn toàn xa lạ: “Kênh này giọng và nội dung hay quá”, hay một lời động viên: “Chúc chị thành công và may mắn nhé”. Và đó là sự đồng cảm mà mình tìm kiếm, là những lời động viên chân thành mà với mình, bất kì ai làm nội dung cũng đều rất quý trọng.
Mục đích ban đầu và bây giờ khác nhau, nhưng con đường vẫn là một. Nghe thì mâu thuẫn, không có logic gì cả ha, nhưng “con đường” không nằm ngoài kia mà nó là một phần của chính mình, và chỉ cần mình vẫn đang đi về phía điều mình tin thì con đường ấy, dù đổi hình dạng bao nhiêu lần, vẫn là một.
Mình không chắc khi nào JoyfulLy sẽ được nhiều và nhiều người biết đến hơn, nhưng mình biết mình vẫn nỗ lực làm hết mình, và mình vẫn viết, vẫn làm nội dung, vẫn kể bằng tất cả những gì mình có. Con đường dù dài nhưng cứ đi rồi sẽ đến, còn mãi đứng đây, không bước được bước đầu tiên thì vẫn ở yên một chỗ. Mọi nỗ lực rồi sẽ thành hình theo cách riêng của nó. Và sau tất cả, chúng ta vẫn lần theo vệt sáng rất nhỏ dẫn tới một cuộc đời ta mơ.
Cảm ơn vì bạn luôn bên cạnh mình trong hành trình này.
Thành phố Hồ Chí Minh, tháng 11/2025







Bình luận