Làm content creator: Giống hệt như diễn biến tâm lý của người đang yêu
- Ly

- 3 thg 6
- 3 phút đọc
Làm content creator, với mình, thật sự giống như đang yêu.
Khi mới bắt đầu, mọi thứ đều rất cuốn hút. Bạn thấy háo hức, tò mò, muốn tìm hiểu, muốn chinh phục. Mỗi ý tưởng mới như một nhịp tim đập mạnh. Bạn sẵn sàng thức đêm để viết, quay, dựng. Mỗi chiếc video, bài viết đều mang lại cảm giác “chắc chắn là dành cho mình” - như kiểu "true love" - và dopamine thì lên gần như 99%.
Nhưng rồi, cũng giống như tình yêu sau giai đoạn mật ngọt, một lúc nào đó, cảm giác nản bắt đầu xuất hiện. Không phải vì hết yêu mà vì không biết mình đang yêu đúng cách chưa. Bạn bắt đầu tự hỏi: “Ủa, mình có đang đi đúng hướng không?”, “Sao làm hoài mà không thấy kết nối?”, “View lẹt đẹt, follower không tăng, định hướng ban đầu có sai không?”. Làm đi làm lại một kiểu nội dung khiến mình không còn hứng thú. Làm mãi mà không thấy kết quả khiến mình bắt đầu nghi ngờ chính mình. Bạn thấy nản, mệt, hoang mang.
Mình nhận ra, ai làm content đủ lâu cũng sẽ trải qua cảm giác này. Và mỗi người sẽ có một cách riêng để phản ứng. Có bạn chọn kiên trì đi tiếp, điều chỉnh chút mỗi ngày. Có bạn chọn dừng lại, chọn một công việc khác. Có bạn vẫn làm, nhưng thay đổi cách kể chuyện, góc nhìn, cách kết nối với người xem. Tất cả đều là lựa chọn đúng, miễn là xuất phát từ sự thành thật với chính mình.

Thật ra, bạn sẽ không biết mình phù hợp với kiểu nội dung nào, không biết chính xác mình muốn làm gì, không biết định hướng của mình có khả thi hay không… nếu bạn không bắt tay vào làm thật. Ý tưởng của bạn, định hướng của bạn, chưa ai khẳng định được nó có thành công hay không vì bạn chưa bắt tay vào làm mà. Nên là bạn cứ làm thôi, thành công thì tốt, còn không thì bạn đã giỏi hơn và thông minh hơn trước khi bắt đầu rất nhiều. Vậy cũng là một quả ngọt, một sự trưởng thành của bản thân ha.
Mà nói tới sự trưởng thành, mình nhận ra điều đó rõ nhất trong viết lách. Sau bốn năm viết để chữa lành – để lắng nghe, để xoa dịu bản thân thì giờ đây, mình chọn viết để trưởng thành, viết để định hướng cuộc sống. Viết không còn chỉ là để ôm ấp bản thân, mà là công cụ để đi tiếp. Mình bắt đầu viết không phải để kể lại nỗi buồn, mà để hiểu bản thân đang ở đâu và mình muốn cuộc đời mình sẽ như thế nào. Viết để nhìn thấy mình đang lặp lại điều gì. Viết để định hình lại cuộc sống: công việc, mối quan hệ, cách sống – sao cho chủ động hơn.
Từ hôm nay, JoyfulLy sẽ không chỉ là những dòng viết để xoa dịu. JoyfulLy sẽ là hành trình “Design my life through writing” – viết để sống có định hướng hơn, rõ ràng hơn, và không đánh mất mình giữa cuộc sống bận rộn này.
Bạn không cần viết hay, không cần phải trau chuốt từng câu chữ. Chỉ cần bạn viết để thiết kế một cuộc đời bạn mong muốn. Mình biết, có thể bạn đang làm content mà cảm thấy hoang mang. Có thể bạn đang viết nhưng chưa biết viết để làm gì, có thể bạn chưa tìm được cách để xác định những điều mình muốn tập trung nhưng chỉ cần bạn còn đang muốn tìm hiểu, muốn viết, muốn thiết kế cuộc sống thì mong bạn đừng bỏ cuộc nha
Và nếu bạn cũng tin rằng viết là một cách để sống chủ động hơn, để sống có định hướng hơn thì chúng mình đồng hành nhé.







Bình luận