top of page

Tuổi 25 đến 35 của mình: Hành trình 10 năm không có tất cả nhưng đủ để tự hào

  • Ảnh của tác giả: Ly
    Ly
  • 23 thg 1
  • 6 phút đọc

Người ta bảo 35 tuổi phải có nhà, có xe, sự nghiệp đồ sộ.

Còn mình thì sao? Không có nhà riêng, không có xe hơi, cũng chẳng làm sếp to hay chủ doanh nghiệp. Nhưng nếu hỏi mình có ổn không? Mình sẽ nói: “Ổn. Mình rất ổn!”

Nhìn lại chặng đường từ 25 đến 35, mới thấy cuộc sống đúng là một bộ phim với đủ thể loại. Có drama, có plot twist, có những khoảnh khắc tưởng chừng chạm đáy, rồi lại có lúc bừng sáng như nhân vật chính. Nhưng nghĩ lại, chẳng có đoạn nào muốn tua nhanh hay cắt bớt, vì tất cả đã làm nên một phiên bản mình hôm nay – vẫn đang viết tiếp câu chuyện của chính mình.

25 tuổi: Làm mẹ

25 tuổi, mình trở thành mẹ của một bé trai.

Không phải vì ai cả, mà là quyết định của chính mình. Có những buổi tối mình nhìn con và tự hỏi: "Liệu mình có làm tốt không?".

Mình học cách vừa đi làm, vừa chăm con, xoay sở với những bộn bề. Lúc đó, mình không dám nghĩ quá xa, chỉ cần ngày hôm nay trôi qua ổn thỏa đã là một thành tựu. Và có lẽ, làm mẹ là cách nhanh nhất để một người con gái trưởng thành. Không có gì giúp mình mạnh mẽ hơn trách nhiệm làm mẹ cả.

27 tuổi: Chủ động kết thúc câu chuyện 10 năm

Mình chủ động đặt dấu chấm hết cho câu chuyện 10 năm không với cảm giác cay đắng, mà là vì "mang một đôi giày chật thì sẽ bị đau chân", đồng thời mình tự hứa với bản thân: sẽ xây dựng một cuộc sống mà mình thật sự hạnh phúc. Dù lựa chọn ấy mang đến nhiều ánh mắt dò xét, mình hiểu rõ rằng đôi khi cần phải rời bỏ những gì không còn phù hợp để tìm thấy chính mình. Quyết định này dạy mình cách đứng vững, tự bước đi và tin tưởng vào bản thân hơn bao giờ hết.

28-30 tuổi: Những năm tháng chông chênh và trầy trật

Khoảng thời gian từ 28 đến 30 tuổi giống như một chuyến leo núi liên tục, không biết đỉnh nằm ở đâu, cứ liên tục lên dốc rồi xuống dốc. Công việc không ổn định, tài chính bấp bênh, và những mối quan hệ cứ đến rồi đi. Nhưng đó cũng là lúc mình nhận ra rằng, đôi khi mọi khó khăn đều có mục đích – để buộc mình nhìn sâu hơn vào chính mình.

Trong những ngày đầy thách thức ấy, mình bắt đầu hiểu rõ hơn điều gì thực sự quan trọng. Hạnh phúc không nằm ở một đích đến xa xôi, mà là trong những khoảnh khắc nhỏ bé: một buổi sáng bình yên, một cái ôm từ con trai, hay một cốc cà phê nóng vào ngày mưa.

31 tuổi: Chạm tay vào ước mơ nhỏ giữa những ngày khó khăn lớn

COVID khiến thế giới đảo lộn và mình cũng không ngoại lệ. Nhưng giữa những ngày u ám ấy, mình tìm thấy ánh sáng nhỏ bé cho riêng mình: thực hiện ước mơ từ 5 năm trước – thuê được một căn hộ tại Vinhomes Central Park. Lần đầu tiên bước vào căn hộ, mình cảm thấy như vừa chạm tay vào một giấc mơ.

Làm bốn công việc một lúc để trang trải cuộc sống không phải là điều dễ dàng. Nhưng mỗi lần nhìn con trai chơi đùa trong căn hộ nhỏ, mình biết rằng mọi cố gắng đều đáng giá. Đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản là có một nơi để về, một nơi tìm thấy an yên giữa những ngày chao đảo.

Lần đầu tiên bước vào căn hộ, mình cảm thấy như vừa chạm tay vào một giấc mơ.
Lần đầu tiên bước vào căn hộ, mình cảm thấy như vừa chạm tay vào một giấc mơ.

33 tuổi: Tình yêu, mất mát và những bài học mới

33 tuổi, mình gặp chồng hiện tại – một người lặng lẽ nhưng luôn bên mình, cùng mình xây dựng gia đình. Anh không phải là mẫu người hoàn hảo, nhưng là người làm mình cảm thấy an toàn, luôn chăm sóc mình một cách tinh tế, là người từng trải và hiểu biết rộng.

Năm đó, ông nội mình qua đời. Sự mất mát ấy lại còn đi kèm với những chuyện tiêu cực trong nhà. Cũng từ đó, mình hiểu thêm rằng, từ bỏ không phải là hành vi hèn nhát mà đó là sự bảo vệ bản thân khỏi tổn thương, hướng đến một con đường hạnh phúc hơn. Trái tim ta, trong hành trình cùng ta mưu cầu hạnh phúc đã không ít lần phải chịu sự tổn thương, dù vô tình hay cố ý. Cứ thế trái tim chất chồng những vết sẹo, lâu ngày ta thấy quen với sự hiện diện của chúng mà quên đi rằng, trái tim ta đang dần quá tải. 

Đâu phải là tiếp tục thì mới mạnh mẽ, phải đủ dũng khí thì ta mới dám buông bỏ điều ta đã phấn đấu bấy lâu nay. Yêu thương bản thân là chấp nhận cho bản thân chủ động kết thúc sự kiệt sức để mở của đón những trải nghiệm mới, những chân trời mới bằng cách tích lũy lại sức mạnh, cân bằng tâm hồn.

Mình học cách bảo vệ trái tim khỏi sự tổn thương bằng việc chủ động rời khỏi nơi có nguy cơ hằn lên tim mình thêm một vết sẹo. Hơn thua làm gì khi đến cuối cùng, trái tim ta lại phải nhận thêm đau khổ.

34 tuổi: Chọn đồng hành, không chọn hoàn hảo

34 tuổi, mình bước vào cuộc hôn nhân mới, không với sự mơ mộng của tuổi trẻ, mà với sự trưởng thành của một người phụ nữ đã đi qua đủ thăng trầm. Hôn nhân lần này không phải là những lời hứa hẹn xa xôi, mà là sự đồng hành mỗi ngày.

34 tuổi, mình không còn tìm kiếm một mối quan hệ hoàn hảo, mà học cách chấp nhận cả những điểm chưa hoàn hảo của nhau. Mình hiểu rằng, hôn nhân không chỉ là những khoảnh khắc lãng mạn, mà còn là sự kiên nhẫn và thấu hiểu.

Mỗi ngày trôi qua, mình học được cách chia sẻ và lắng nghe, cách cùng nhau vượt qua những thử thách mà cuộc sống mang đến. Và điều quan trọng nhất, mình nhận ra rằng hạnh phúc là hành trình cả hai cùng nhau đi qua.

35 tuổi: Không có tất cả, nhưng có đủ những gì cần thiết

Ở tuổi 35, mình không có nhà riêng, không có xe hơi, cũng chẳng có tài sản lớn. Nhưng mình có con trai – người bạn đồng hành đáng tin cậy nhất, và một người chồng luôn ủng hộ mình không điều kiện. Ở tuổi này, mình học được cách rời xa những thứ không phù hợp để tập trung thời gian và công sức cho điều mình đam mê.

Không cần làm chủ thế giới, chỉ cần làm chủ chính mình – thế là đủ. Mình không đòi hỏi cuộc đời phải dễ dàng, chỉ mong mình đủ mạnh mẽ để bước qua mọi thử thách. Và đến tuổi này, mình nhận ra: cuộc sống không cần phải hoàn hảo để bạn cảm thấy tự hào về nó.

Bước sang tuổi 36: Lo lắng, nhưng vẫn bước tới

Năm nay, mình 36 tuổi. Người ta nói đây là năm "kị" của mình với nào là Kế Đô, là Thái Tuế. Thật lòng mà nói, mình cũng lo lắng, hỏi thăm người này người kia xem kế đô thật sự kinh khủng thế nào. Và rồi mình quyết định dừng tìm kiếm. Sau tất cả, mình không mong gì quá lớn lao. Chỉ cần bản thân đủ mạnh mẽ, đủ nghị lực để bước qua mọi thử thách – thế là đủ rồi.


Thay vì ngồi lo, mình chọn cứ bước tiếp. Mạnh mẽ thêm một chút, kiên cường thêm một chút – kiểu gì rồi mọi chuyện cũng ổn thôi. mMình chọn cách tập trung vào những điều có thể kiểm soát: giữ tinh thần tích cực, chăm sóc bản thân và gia đình, và không ngừng tiến về phía trước.

Mình không dám mong cuộc đời bớt thử thách, chỉ mong bản thân đủ nghị lực, mạnh mẽ để bước qua.

Đừng vội vã, hãy sống với nhịp của riêng mình

Nếu bạn đang ở tuổi 25, 30 hay 35, hãy nhớ rằng: Không có một cột mốc nào là "chuẩn" cho tất cả mọi người. Ai cũng có hành trình riêng, chỉ cần bạn luôn tiến về phía trước. Nên là đừng so sánh bạn với ai cả, chỉ cần bạn giỏi hơn chính bạn của ngày hôm qua thôi.

Chúc bạn một mùa xuân đong đầy và một cái Tết thật ấm áp nhé.

Yêu thương

Commentaires


IMG_7719_edited.jpg

Viết để trưởng thành

Ly bén duyên với viết lách từ năm 2013. Với Ly, viết không phải để thể hiện mà là để hiểu bản thân hơn, trưởng thành hơn. Những điều Ly chia sẻ, có thể cách hành văn không tuyệt vời nhưng đó là những cảm xúc thật. Hy vọng, bạn sẽ đọc được một góc nhìn khác trong cuộc sống và đừng quên chia sẻ ý kiến cùng Ly nhé.

  • Facebook
  • LinkedIn
  • Instagram

Lời nhắn của bạn, Ly sẽ sớm hồi âm

Cảm ơn bạn đã gửi tin nhắn

© 2024 by Hai Ly

  • LinkedIn
  • Facebook
  • Instagram
bottom of page